– Còn vé nào đi tuổi thơ không em bán cho anh hai vé!
Anh sẽ đưa em đi về mái nhà của mẹ hơn 20 năm về trước, anh sẽ đưa em về gốc mít có chú mèo mướp nằm dài hong nắng, tiếng máy bay ầm ù ban trưa. Lúc bé anh có mái tóc râu ngô, chiếc áo kẻ và đôi giày rất rộng. Mẹ nuôi anh bằng tiếng ru, mẹ nuôi anh bằng yêu thương và hi vọng, để bây giờ cho anh đôi bàn tay ấm, con tim đủ đầy chứa được bóng hình em.
Em biết buồn từ khi em lớn lên, từ khi mái tóc dài buông ngang vùng trời thiếu nữ. Gặp lại em đôi mắt em sầu vương mà lòng anh niềm thương vây kín. Anh sẽ đưa em lên tàu về với tuổi thơ qua. Ở nơi đó em không buồn không sầu bởi những chuyện viển vông, tình cảm không làm bận tâm đôi chân người bước.
Anh cũng sẽ về tuổi thơ cùng em, anh sẽ về nhặt những bông hoa khế, anh cài lên mái tóc em khi gió chuyển mùa. Anh sẽ đưa em ra bờ sông ngắm những con đò, anh đưa em ra ruộng lúa non hái những nụ đòng đòng thơm mùi sữa. Tiếng cười em giòn như tiếng suối.
Em – cô gái vừa có chút kiêu sa thị thành lại vừa có nét đẹp hoang sơ như người sơn nữ. Mỗi khi gặp em anh nhớ về Hà Nội, anh nhớ về Tây Bắc . Anh nhớ những cánh diều tuổi thơ vi vút trên cao. Nhớ cả dòng suối uốn quanh chân cầu, hoa ban trắng tinh rụng đầy nỗi nhớ. Những nét đẹp núi rừng ẩn chứa trong em.
Còn vé nào đi tuổi thơ không em?
Lên tàu cùng anh mình ngược thời gian quay về quá khứ, em sẽ thấy ngạc nhiên vì ngày đó không buồn như bây giờ, em sẽ thấy con tim và khối óc không còn mỏi mệt. Em sẽ vui với tự nhiên, vui với một manh áo mới ngày tết đến, vui với những món quà nhỏ xinh như gói kẹo vừng. Lên tàu về tuổi thơ cùng anh, gạt những nỗi buồn lại sân ga đừng mang theo nữa. Chuyến tàu sẽ đưa mình đi qua những hình ảnh đẹp ngược về quá khứ, những thước phim quay chậm đời mình.
Lên tàu đi em, anh mua được vé rồi. Trong giấc mơ đêm nay chúng mình cùng đi nhé. Ngày mai khi tỉnh giấc mọi thứ sẽ trở về trong em nguyên vẹn ngày xưa, và em sẽ lại là em phải không cô bé? Mọi nỗi buồn sẽ tan biến vào gió, và em mỉm cười xinh đẹp bên anh.
Anh sẽ luộn là người đợi em ở cuối con đường, dù mùa Đông hay trời chiều bão tố. Em cứ gọi anh, anh sẽ ở đó. Nắm tay em đi suốt chặng đường dài. Sưu tầm…
Anh sẽ đưa em đi về mái nhà của mẹ hơn 20 năm về trước, anh sẽ đưa em về gốc mít có chú mèo mướp nằm dài hong nắng, tiếng máy bay ầm ù ban trưa. Lúc bé anh có mái tóc râu ngô, chiếc áo kẻ và đôi giày rất rộng. Mẹ nuôi anh bằng tiếng ru, mẹ nuôi anh bằng yêu thương và hi vọng, để bây giờ cho anh đôi bàn tay ấm, con tim đủ đầy chứa được bóng hình em.
Em biết buồn từ khi em lớn lên, từ khi mái tóc dài buông ngang vùng trời thiếu nữ. Gặp lại em đôi mắt em sầu vương mà lòng anh niềm thương vây kín. Anh sẽ đưa em lên tàu về với tuổi thơ qua. Ở nơi đó em không buồn không sầu bởi những chuyện viển vông, tình cảm không làm bận tâm đôi chân người bước.
Anh cũng sẽ về tuổi thơ cùng em, anh sẽ về nhặt những bông hoa khế, anh cài lên mái tóc em khi gió chuyển mùa. Anh sẽ đưa em ra bờ sông ngắm những con đò, anh đưa em ra ruộng lúa non hái những nụ đòng đòng thơm mùi sữa. Tiếng cười em giòn như tiếng suối.
Em – cô gái vừa có chút kiêu sa thị thành lại vừa có nét đẹp hoang sơ như người sơn nữ. Mỗi khi gặp em anh nhớ về Hà Nội, anh nhớ về Tây Bắc . Anh nhớ những cánh diều tuổi thơ vi vút trên cao. Nhớ cả dòng suối uốn quanh chân cầu, hoa ban trắng tinh rụng đầy nỗi nhớ. Những nét đẹp núi rừng ẩn chứa trong em.
Còn vé nào đi tuổi thơ không em?
Lên tàu cùng anh mình ngược thời gian quay về quá khứ, em sẽ thấy ngạc nhiên vì ngày đó không buồn như bây giờ, em sẽ thấy con tim và khối óc không còn mỏi mệt. Em sẽ vui với tự nhiên, vui với một manh áo mới ngày tết đến, vui với những món quà nhỏ xinh như gói kẹo vừng. Lên tàu về tuổi thơ cùng anh, gạt những nỗi buồn lại sân ga đừng mang theo nữa. Chuyến tàu sẽ đưa mình đi qua những hình ảnh đẹp ngược về quá khứ, những thước phim quay chậm đời mình.
Lên tàu đi em, anh mua được vé rồi. Trong giấc mơ đêm nay chúng mình cùng đi nhé. Ngày mai khi tỉnh giấc mọi thứ sẽ trở về trong em nguyên vẹn ngày xưa, và em sẽ lại là em phải không cô bé? Mọi nỗi buồn sẽ tan biến vào gió, và em mỉm cười xinh đẹp bên anh.
Anh sẽ luộn là người đợi em ở cuối con đường, dù mùa Đông hay trời chiều bão tố. Em cứ gọi anh, anh sẽ ở đó. Nắm tay em đi suốt chặng đường dài. Sưu tầm…
Ðề: Còn vé nào đi tuổi thơ không em???
Đọc cái này nhớ truyện của Nguyễn Nhật Ánh ghê cơ…
Ðề: Còn vé nào đi tuổi thơ không em???
Sống trên đời chúng ta nên trân trọng tất cả những gì mình đang có,đừng bỏ lỡ bất cứ một cơ hội nào,để rồi sau này chúng ta không phải hối tiếc…
Ðề: Còn vé nào đi tuổi thơ không em???
Sống trên đời chúng ta nên trân trọng tất cả những gì mình đang có,đừng bỏ lỡ bất cứ một cơ hội nào,để rồi sau này chúng ta không phải hối tiếc…
Hầu như ai cũng biết vạy hết em… nhưng mà để làm được nó thì lại vô cùng khó đó….
Ðề: Còn vé nào đi tuổi thơ không em???
cuộc sống mà! đâu phải cái gì cũng dễ dàng và bình thường hoài được!!! cũng phải có mất mát và thương đau chứ
Ðề: Còn vé nào đi tuổi thơ không em???
Có đau mới nhớ phải hok bé……………..
Ðề: Còn vé nào đi tuổi thơ không em???
Có đau mới nhớ phải hok bé……………..
Thường thường chúng ta bị đau khi nào,có rất nhiều kiểu…Nhờ anh Noicuoichantroi nêu ra các hình thức của ” Đau” các loại…:d
Ðề: Còn vé nào đi tuổi thơ không em???
Cái này để phân tích thì nhiều loại và do nhiều nguyên nhân lắm à nghen…
Cái mà topic này muốn nói là cái Đau không phải do nguyên nhân bị đánh, hay dùng “hung khí” các loại cũng không dùng khẩu chiến mà ra…
Mà laoij này do 1 tác nhân cô hình, không mùi không vị nhưng để lại cảm giác vô cùng to lớn…đó là cảm giác đau,,…..Và nó rất lâu sau mới chai dần đi…và nghi nghĩ tới nó lại đau nữa chứ…. loại này thế giới chưa có thuốc đặc trị riêng..mà tùy thuộc vào chính mỗi người thôi……
Nguyên nhân cốt yếu vẫn là do con người gây ra thôi..
còn nhiều lắm..em
Ðề: Còn vé nào đi tuổi thơ không em???
Cái này để phân tích thì nhiều loại và do nhiều nguyên nhân lắm à nghen…
Cái mà topic này muốn nói là cái Đau không phải do nguyên nhân bị đánh, hay dùng “hung khí” các loại cũng không dùng khẩu chiến mà ra…
Mà laoij này do 1 tác nhân cô hình, không mùi không vị nhưng để lại cảm giác vô cùng to lớn…đó là cảm giác đau,,…..Và nó rất lâu sau mới chai dần đi…và nghi nghĩ tới nó lại đau nữa chứ…. loại này thế giới chưa có thuốc đặc trị riêng..mà tùy thuộc vào chính mỗi người thôi……
Nguyên nhân cốt yếu vẫn là do con người gây ra thôi..
còn nhiều lắm..em
Cho em hỏi thêm cái này nghen anh Hùng:Thường thường thì ai là người bị đau nhiều nhất anh…:d
Note: Nghiêm cấm mọi hành vi suy nghĩ bậy của người đọc(không được nghĩ sâu xa),cái này là đang nghiên cứu khoa học mà…hehe.
—>không có lạc chủ đề đâu ak nghen chị Phunghoang,đang bàn luận :Mình sẽ đau cỡ nào nếu mà đánh mất tuổi thơ.
Ðề: Còn vé nào đi tuổi thơ không em???
Cho em hỏi thêm cái này nghen anh Hùng:Thường thường thì ai là người bị đau nhiều nhất anh…:d
Note: Nghiêm cấm mọi hành vi suy nghĩ bậy của người đọc(không được nghĩ sâu xa),cái này là đang nghiên cứu khoa học mà…hehe.
—>không có lạc chủ đề đâu ak nghen chị Phunghoang,đang bàn luận :Mình sẽ đau cỡ nào nếu mà đánh mất tuổi thơ.
Về vấn đề đánh mất tuổi thơ thì nếu là con người bình thường trù những người bị mất trí nhớ thì anh bảo đảm rằng không ai mà đánh mất tuổi thơ của mình cả…mà chỉ là họ vô tình hay cố tình lãng quên nó thôi… họ không muốn nhắc lại nó và cố chôn vùi nó vì họ cho rằng nó không cần và không có gì để mà nhớ đến hay lưu luyến nó cả…
Vì có những người tuổi thơ cả họ là những gì dẹp nhất mà họ muốn mang theo bên mình còn có một số người thì tuổi thơ của họ là những ngày tháng “Đen tối” theo họ là như thế nên họ không bao giờ muốn nhắc đến nó… chứ không phải ai cũng có những vần thơ như mộng cả….
Còn về vấn đề ai là người đau nhiều nhất thì không thể quả quyết và chắc chắn cho tất cả được tùy từng trường họp mà sẽ là người này đau hay người kia đau…
Người ta hay nói rằng… người phụ nữ đau khỏ khi 1 mối tình tan vỡ… những nỗi đau của người con trai lại càng sâu sắc và đậm đà hơn cơ mà… nhưng ít ai lại biết… nên không thể chắc chắn đc em à……..